Thật bất ngờ khi hay tin Dương Kiều Minh đã ra đi (tại đây), ngồi ngẩn ngơ suốt buổi chiều. Giờ mới viết được đôi dòng.
Với mình thì cùng với Nguyễn Quang Thiều, Trần Anh Thái, Dương Kiều Minh là một trong rất ít các nhà thơ cùng thế hệ với mình có khát vọng cách tân thơ Việt. Thời này có khát vọng không thôi cũng đã quí hóa lắm rồi.
Với các tập thơ Củi lửa, 1989; Dâng mẹ, 1990; Những thời đại thanh xuân, 1991; Tôi ngắm mãi những ngày thu tận, 2008.. nổ lực đổi mới thơ ca không mệt của Dương Kiều Minh đủ để ghi danh anh vào lịch sử thơ ca Việt cuối thế kỉ 20.
Nhớ Minh ở vỉa hè trước nhà Lê Thiết Cương, nghe Minh nói say sưa về thơ ca và hội họa. Nhớ Minh ở quán rượu nhỏ Hà Đông buổi chiều cuối cùng trước khi Hà Đông nhập vào Hà Nội, chén rượu nhạt nhòa nước mắt nỗi đau hòa tan và hội nhập. Nhớ dáng đứng chơ vơ, lẻ loi của Minh trước cửa 19 Hàng Buồm, một mùa đông Hà Nội. Nhớ lắm.
Thôi Minh đi nhé . Bạn bè không quên thơ Minh và Minh. Cả người đời nữa, những ai đã biết Minh và thơ Minh cũng sẽ không quên, tin là như vậy. Hảy mỉm cười đi Minh, nụ cười ấm áp thường trực trên môi những ngày Minh trong lòng quê hương, trong lòng bè bạn.
C Ủ I L Ử A
Đời con thưa dần mùi khói
Mẹ già nua như những buổi chiều
lăng lắc tuổi xuân
lăng lắc niềm thôn dã
bếp lửa ngày đông…
Mơ được về bên mẹ
ao xưa, mảnh vườn nhỏ ngày xưa
bậc thềm dàn dụa trăng mỗi tối
Bên những hoàng hôn loang lổ gò đồi
mùi lá bạch đàn xộc vào giấc ngủ
con về yêu mái rạ cuộc đời
Một sớm vắng
ùa lên khói bếp
về đây củi lửa ngày xưa…
H Y V Ọ N G
Tiếng đầu tiên mẹ gọi giữa trưa nồng
Bên vòi nước bỏ quên
Ô ban công nhìn ra bãi trống
Khắc khoải trầm dài miền quê xa tít
Ai đợi con bên ô giậu thưa
Chùm mùng tơi tim tím
Ở mãi âm thanh ngày nao nức
Con chạy trên đồng lúa rộ vàng
Mạng nhện giăng giăng bụi hoa cúc dại
Mặt trời lung linh khu vườn mẹ
Bức tường ánh sáng…
Điều gì dào lên trong những hạt li ti.
T R O N G M Ư A
Trong mưa có một ngôi đền
và mưa từng ngón buông mềm mái tây
và mưa từng ngón ngón gày
len len run rẩy bàn tay gượng gàng
Ngôi đền giật giấc mơ màng
tự bao giờ thế? bàng hoàng cổ xưa
lâu rồi vẫn đứng trầm tư
lớp thời gian phủ thờ ơ nhân tình…
Lâu rồi vẫn đứng một mình
hoang sơ như cả mối tình hoang sơ
Chợt run trong ngón tay mưa